ĐOÀN VĂN NGHIÊU

THỜI GIAN GIỤC NHỊP ĐỜI


 

Tiếng thời gian không đọng ở đồng hồ
Rơi xuống khoảng không, chìm vào sâu thẳm
Làm chuyển động bốn mùa, vắt kiệt trời mưa nắng
Xô lớp sóng triều, hao khuyết cả vầng trăng.
*
Tí tách! Chẳng thành dòng, khó phân biệt đục trong
Nhịp đủng đỉnh đủ đẩy quay trái đất
Tí tách! rơi! rơi! ta nhận điều còn, mất
Ngỡ rất gần, nhưng không còn nữa từ xa.
*
Thời gian thoáng qua sắc hoa, trơ lì cùng đá
Chút ngộ nhận, con người không vội vã
Bởi thời gian không già, trăng vẫn sáng cao xa
Khi hiểu rồi, quá khứ đã lùi xa.
*
Vén hư ảo, phá rào tới cửa Đào nguyên
Thời gian giục nhịp đời đừng bỏ quên khát vọng
Chợt bừng tỉnh khi lòng dậy sóng
Thêm nợ, đèo Bòng! Mong níu nhịp thời gian.
*
15.05.2010

Được bạn: HB 20.05.2010 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "THỜI GIAN GIỤC NHỊP ĐỜI"